Bỗng có một ngày tỉnh giấc, ta chợt nhận ra rằng mình đang sống trong ước mơ của cô bé cấp ba ngày nào. Mở mắt giữa tiếng còi xe nhộn nhịp của thành phố lớn, trên ngực áo vương sợi dây đỏ của Ngoại Thương. Ước mơ của ngày ấy đã thực hiện được rồi, ước mơ của tất cả chúng ta năm mười bảy, mình đã chạm tới rồi đấy.
Nhưng, bên cạnh ta chẳng còn những bóng hình thân thuộc. Hỡi những cậu bạn đã cùng mình đi qua chớm nở thanh xuân, cậu ơi, dạo này cậu thế nào?
Cậu dạo này có còn mải chơi game mà quên học bài?
Cậu dạo này có còn thức tới tận khuya xem đá banh nữa không?
Các cậu, sống tốt chứ?
…
Mình nhớ các cậu thật nhiều.
Chúng mình từng gặp nhau mỗi ngày, mệt mỏi bên đống bài vở học mãi chẳng xong. Giấc ngủ mơ màng bên trang sách còn mở, miếng bánh cắn vội trong giờ ra chơi… tất cả hóa những kí ức thật đẹp, xếp gọn vào ngăn tủ bên cạnh chiếc áo đồng phục đã ngả màu. Tất cả, đã chỉ còn là quá khứ, một quá khứ mà mình có thể đánh đổi tất cả chỉ để được sống lại thời ấy thêm một lần. Để được thức dậy trong lớp học thân thuộc, được thấy cậu bạn mình thương đang chăm chú giải bài tập, thêm một lần. Bởi cái cách mà mái tóc xoăn của cậu ấy rối bù trong gió đã khiến ai kia nhung nhớ. Cái cách mà cậu ấy đang đi từ xa, vừa cười vừa vẫy tay về phía mình, chẳng hiểu sao khiến tim ai loạn nhịp.
Tất cả đều thật thơ ngây, mỗi lần nhớ về đều là những mảng kí ức tươi sáng.
Ngày ấy, chỉ cần tới lớp là sẽ gặp được nhau. Tan học lại chung một đường, tối về còn có thể hỏi nhau chuyện bài vở.
Bây giờ, khoảng cách giữa chúng ta là cả một con đường dài.
Nhưng có lẽ điều chia chúng ta xa cách, là giờ ai cũng đã có một cuộc sống riêng của mình.
Cuộc sống ở Ngoại Thương quay vòng nhanh đến chẳng kịp thở. Ngày qua tháng lại bận rộn trăm công nghìn thứ việc. Bởi trong dòng máu người Ngoại Thương là nhiệt huyết chảy không ngừng. Nếu đem giấu đi cái sự bận rộn ấy, có lẽ người ta buồn đến trầm cảm mất.
Thế nên những tháng ngày của mình cứ thế trôi đi, từ sáng sớm đến tận tối khuya, bên những gia đình bé nhỏ mới quen. Bận thế nên chẳng có thời gian mà buồn. Có những ngày còn chẳng kịp ăn cơm, nên đã chẳng ít lần quên trả lời tin nhắn, chẳng ít lần buộc phải từ chối những buổi hẹn họp của lớp cấp ba.
Ta gặp những con người mới, họ cùng ta làm nên một thời của tuổi trẻ, họ cùng ta tiếp tục trưởng thành. Để rồi những năm tháng sau này, chẳng còn đồng hành cùng nhau được như ngày xưa nữa. Để rồi bỗng một ngày, ta gọi nhau là “bạn cũ”.
Có phải quá lâu rồi mình không còn liên lạc với nhau?
Có phải quá lâu rồi mình chẳng gặp được nhau nữa?
Có chăng, liệu những gì từng thân thuộc đã hóa điều xưa cũ…
Không sao cả, bởi đó là trưởng thành. Trưởng thành là bước đi được xa hơn trên con đường chẳng có điểm đến cuối cùng. Cứ mỗi một bước, đời mình lại khác đi một tí. Dù mình có muốn hay không, ít nhiều bản thân cũng buộc phải thay đổi. Lạ lẫm lắm, khi thấy những cô nữ sinh mộc mạc ngày xưa giờ đã biết điểm phấn thoa son để xinh đẹp hơn trong mắt bạn bè. Cũng thật sự lạ lắm khi những chàng trai ngày ấy suốt ngày rủ rê nhau trèo rào, trốn học đi chơi điện tử, giờ đã bắt đầu biết lo nghĩ cho tương lai.
Khóe mắt cậu ấy đã sâu hơn, hẳn là do những đêm thức khuya học bài. Cậu chẳng đi đâu mà thiếu những quyển sách giải phẫu dày cộp bên mình. Rồi cậu sẽ trở thành một người bác sĩ rất giỏi, sẽ cứu được cuộc đời của rất nhiều người. Còn mình vẫn đang đi tìm điều mình đam mê giữa vô vàn những chân trời chưa khám phá hết.
Con đường của chúng ta không giống nhau, nên cũng thường thôi khi mà gặp được nhau còn khó hơn cả được điểm A môn Toán cao cấp. Mình đều là người lớn rồi, và người lớn thì phải biết học cách chấp nhận và tự vượt qua những nỗi đau. Thế nên dù chẳng còn gặp nhau thường xuyên nhưng mình vẫn luôn tự hào, vì thanh xuân của mình được ở bên cạnh những chàng trai, những cô gái tuyệt vời như thế. Mình sẽ không buồn đâu, bởi dù cho có cả nửa năm mới gặp nhau, chúng ta vẫn thân thiết như thể hôm qua mới tạm biệt. Tháng năm đã qua rất lâu rồi, nhưng những chuyện vui nhắc lại vẫn tưởng chừng như vừa mới đây thôi.
Thanh xuân của chúng ta gửi gắm trong căn phòng nhỏ có nắng ấy, nơi mà bục giảng còn vấn vương bụi phấn của những tiết học dài. Bên cạnh mình đã có những người bạn mới, những người bạn đến từ những miền mình chưa chạm chân tới bao giờ. Quen bạn mới thích lắm nhé, mình học được thật nhiều điều mới lạ. Nhưng mình sẽ không bao giờ quên các cậu, những chàng trai, cô gái bên mình tuổi mười bảy ạ. Vì trong tim mỗi chúng ta đều để dành một khoảng trời thật rộng cho thời thanh xuân mình đã cùng đi qua.
Kim Xuân.