Tớ cá rằng ít ai kể cậu nghe điều này, bởi trong mắt mọi người bầu trời chỉ là một khoảng không xanh thẳm. Thế nhưng, nếu nán lại lâu hơn, cậu sẽ thấy bầu trời cũng có cách riêng để vỗ về những tâm hồn mỏi mệt, bằng sắc cầu vồng lấp lánh sau mưa hay ánh sao lặng lẽ rơi xuống giữa màn đêm tĩnh mịch. Ngước nhìn bầu trời lâu hơn chút nữa, biết đâu cậu sẽ may mắn bắt gặp một vệt sáng kiêu hãnh hơn cả, lướt qua đêm đen để điểm xuyết nhân gian bằng chút dư quang từ chuyến du ngoạn vũ trụ xa xôi. Bật mí một chút nhé, đó chính là tớ – một ngôi sao chổi tự do rong ruổi khắp muôn nơi, lung linh đến mức khiến nhân gian chẳng thể rời mắt.

 

Nhưng chẳng có gì tồn tại mãi mãi và tớ đã nhận ra điều đó theo cách không ai ngờ tới. Trong một lần ghé thăm Trái Đất, vì cứ mãi dương dương tự đắc với những lời tán thưởng, tớ vô tình va phải một bé thiên thạch, dẫn tới một phần thân thể vỡ vụn. Từ đó, tớ tự ti và chán ghét chính mình đến nỗi chẳng buồn bay tiếp nữa, vì có lẽ giờ đây mọi ánh mắt chỉ chăm chăm vào những vết sẹo đó mà thôi.

“Ơ kìa, sao chổi gì mà trông lạ thế nhỉ?” 

Lại có kẻ chép miệng tiếc nuối: 

“Hồi trước lấp lánh thế cơ mà, sao giờ lại thế này?”

Đấy! Đấy! Tớ biết ngay mà! Người ta chỉ thích khi tớ còn lộng lẫy thôi!

Ý nghĩ ấy thoáng qua tâm trí tớ. Dù gì thì cũng phải cả trăm, cả ngàn năm tớ mới xuất hiện một lần, mà tuổi thọ con người ngắn lắm nên chẳng ai sẽ nhớ đến một vệt sáng đã từng huy hoàng như tớ đâu. Nếu biến mất, tớ sẽ chẳng còn phải vướng bận tới những lời bàn tán thoáng qua nữa. Nhưng liệu tớ có thật sự muốn bị lãng quên không? Giữa lưng chừng do dự, tớ bỗng nhớ lại những ngày thơ ấu, khi tớ tự do ngao du mà chẳng mấy chút muộn phiền.

Mớ suy nghĩ hỗn độn ấy cứ quẩn quanh trong đầu làm tớ chẳng thể nào vui vẻ được như mọi ngày nữa. Các vì sao thấy vậy bèn gợi ý “Hay là cậu thử đến gặp bác Mặt Trời đi? Ông ấy tỏa sáng khắp thiên hà, biết đâu sẽ giúp cậu lấy lại được hào quang của quá khứ đó!” Thấy được chút ít hy vọng, tớ vội bay tới vùng trời mà bản thân chưa từng ghé qua, để rồi bị một tên “hố đen” đã luôn chực chờ những ngôi sao chổi “xấu số” như tớ hút vào. Tưởng chừng sẽ mãi mắc kẹt ở nơi này, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng mờ ảo, dịu dàng dẫn lối giúp tớ thoát ra khỏi vực sâu. “Chắc là ông Mặt trời đây mà, phải mau lên mới được!” Tuy vậy, nhìn kỹ một lúc, tớ nhận ra ánh sáng huyền bí ấy lại đến từ bác Mặt trăng với hàng ngàn vết sẹo hằn sâu lên lưng. Dẫu chẳng vẹn nguyên, ông vẫn tỏa sáng như một ngọn đèn le lói soi rọi vạn vật trong đêm tối.

 

Cậu biết không, lúc rơi vào hố đen sâu hun hút ấy, tớ đã thầm nghĩ: “Ôi đời tớ lần này là tiêu thật rồi!” Ấy thế mà, ngay đúng khoảnh khắc tưởng như tuyệt vọng nhất, chính ánh trăng trầm lặng lại trở thành một tia hy vọng mới, vừa dẫn đường giúp tớ thoát khỏi cái hố tối tăm ấy, đồng thời cũng xoá bỏ vũng lầy trong trái tim, nơi đã từng vùi lấp mọi niềm tin và những điều tốt đẹp nhất trong tớ. Hoá ra, thứ tớ thật sự mòn mỏi kiếm tìm chẳng phải ánh sáng rực rỡ của ngày xưa mà chính là dũng khí để bước tiếp quãng đường đang dang dở. Bởi thế, tớ sẽ dũng cảm vứt bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài để trở thành một phiên bản phù hợp hơn – một viên thiên thạch tự do trôi giữa vũ trụ bao la.

Ngày trước, tớ luôn tin rằng chỉ những gì vẹn nguyên mới có thể tỏa sáng, nên đã ôm chặt lớp vỏ cứng cáp ngày xưa, nghĩ rằng chỉ khi có nó, tớ mới thực sự vững vàng. Nhưng sau những lần vấp ngã, tớ đã ngộ ra rằng chính những vết nứt mới dạy tớ cách kiên cường đứng dậy.

Tớ cá rằng ít ai kể cậu nghe điều này, bởi trong mắt mọi người bầu trời chỉ là một khoảng không xanh thẳm. Thế nhưng, nếu nán lại lâu hơn, cậu sẽ thấy bầu trời cũng có cách riêng để vỗ về những tâm hồn mỏi mệt, bằng sắc cầu vồng lấp lánh sau mưa hay ánh sao lặng lẽ rơi xuống giữa màn đêm tĩnh mịch. Ngước nhìn bầu trời lâu hơn chút nữa, biết đâu cậu sẽ may mắn bắt gặp một vệt sáng kiêu hãnh hơn cả, lướt qua đêm đen để điểm xuyết nhân gian bằng chút dư quang từ chuyến du ngoạn vũ trụ xa xôi. Bật mí một chút nhé, đó chính là tớ – một ngôi sao chổi tự do rong ruổi khắp muôn nơi, lung linh đến mức khiến nhân gian chẳng thể rời mắt.

 

Nhưng chẳng có gì tồn tại mãi mãi và tớ đã nhận ra điều đó theo cách không ai ngờ tới. Trong một lần ghé thăm Trái Đất, vì cứ mãi dương dương tự đắc với những lời tán thưởng, tớ vô tình va phải một bé thiên thạch, dẫn tới một phần thân thể vỡ vụn. Từ đó, tớ tự ti và chán ghét chính mình đến nỗi chẳng buồn bay tiếp nữa, vì có lẽ giờ đây mọi ánh mắt chỉ chăm chăm vào những vết sẹo đó mà thôi.

“Ơ kìa, sao chổi gì mà trông lạ thế nhỉ?” 

Lại có kẻ chép miệng tiếc nuối: 

“Hồi trước lấp lánh thế cơ mà, sao giờ lại thế này?”

Đấy! Đấy! Tớ biết ngay mà! Người ta chỉ thích khi tớ còn lộng lẫy thôi!

Ý nghĩ ấy thoáng qua tâm trí tớ. Dù gì thì cũng phải cả trăm, cả ngàn năm tớ mới xuất hiện một lần, mà tuổi thọ con người ngắn lắm nên chẳng ai sẽ nhớ đến một vệt sáng đã từng huy hoàng như tớ đâu. Nếu biến mất, tớ sẽ chẳng còn phải vướng bận tới những lời bàn tán thoáng qua nữa. Nhưng liệu tớ có thật sự muốn bị lãng quên không? Giữa lưng chừng do dự, tớ bỗng nhớ lại những ngày thơ ấu, khi tớ tự do ngao du mà chẳng mấy chút muộn phiền.

Mớ suy nghĩ hỗn độn ấy cứ quẩn quanh trong đầu làm tớ chẳng thể nào vui vẻ được như mọi ngày nữa. Các vì sao thấy vậy bèn gợi ý “Hay là cậu thử đến gặp bác Mặt Trời đi? Ông ấy tỏa sáng khắp thiên hà, biết đâu sẽ giúp cậu lấy lại được hào quang của quá khứ đó!” Thấy được chút ít hy vọng, tớ vội bay tới vùng trời mà bản thân chưa từng ghé qua, để rồi bị một tên “hố đen” đã luôn chực chờ những ngôi sao chổi “xấu số” như tớ hút vào. Tưởng chừng sẽ mãi mắc kẹt ở nơi này, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng mờ ảo, dịu dàng dẫn lối giúp tớ thoát ra khỏi vực sâu. “Chắc là ông Mặt trời đây mà, phải mau lên mới được!” Tuy vậy, nhìn kỹ một lúc, tớ nhận ra ánh sáng huyền bí ấy lại đến từ bác Mặt trăng với hàng ngàn vết sẹo hằn sâu lên lưng. Dẫu chẳng vẹn nguyên, ông vẫn tỏa sáng như một ngọn đèn le lói soi rọi vạn vật trong đêm tối.

 

Cậu biết không, lúc rơi vào hố đen sâu hun hút ấy, tớ đã thầm nghĩ: “Ôi đời tớ lần này là tiêu thật rồi!” Ấy thế mà, ngay đúng khoảnh khắc tưởng như tuyệt vọng nhất, chính ánh trăng trầm lặng lại trở thành một tia hy vọng mới, vừa dẫn đường giúp tớ thoát khỏi cái hố tối tăm ấy, đồng thời cũng xoá bỏ vũng lầy trong trái tim, nơi đã từng vùi lấp mọi niềm tin và những điều tốt đẹp nhất trong tớ. Hoá ra, thứ tớ thật sự mòn mỏi kiếm tìm chẳng phải ánh sáng rực rỡ của ngày xưa mà chính là dũng khí để bước tiếp quãng đường đang dang dở. Bởi thế, tớ sẽ dũng cảm vứt bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài để trở thành một phiên bản phù hợp hơn – một viên thiên thạch tự do trôi giữa vũ trụ bao la.

Ngày trước, tớ luôn tin rằng chỉ những gì vẹn nguyên mới có thể tỏa sáng, nên đã ôm chặt lớp vỏ cứng cáp ngày xưa, nghĩ rằng chỉ khi có nó, tớ mới thực sự vững vàng. Nhưng sau những lần vấp ngã, tớ đã ngộ ra rằng chính những vết nứt mới dạy tớ cách kiên cường đứng dậy.

(Visited 260 times, 1 visits today)

0