Một buổi chiều mùa đông tại thị trấn nhỏ.
Trời nhá nhem tối trước khi mấy cô ở sạp hàng rong kịp quẩy gánh đi về. Với chiếc xe đạp con, ngoại tôi lóc cóc đèo những món quà quê còn sót lại sau một ngày vãn khách, bà thập thững đi trên con đường làng xưa cũ. Đã lâu lắm tôi mới lại được nhìn thấy hình ảnh này. Từ cái dạo tôi theo mẹ lên thành phố để đi học xa nhà, người bà với cái giỏ hàng con con nằm lẳng lặng ở yên sau dường như đã trở thành những mảng màu loang lổ nhạt màu trong tiềm thức. Nghe tin ngoại ốm, cả nhà tôi tất tả chạy về. Ấy thế mà đến nơi lại chẳng thấy đâu, mãi tới khi tiếng ếch nhái kêu râm ran ngoài đồng ruộng vọng vào thì mới thấy cái bóng dáng còm cõi quen thuộc.
– Mấy bây đi đâu mà giờ này còn về đây thế hử?