Thú thật là, ở nhà tớ với mẹ cãi nhau nhiều lắm í.
Từ những chuyện lông gà vỏ tỏi như tớ trót mua nhầm gạo nếp đen thay vì gạo lứt như lời mẹ dặn, cho đến việc mẹ không hài lòng khi đứa con gái lớn nhất nhà nhưng chẳng phụ giúp gì được thì chớ lại còn hay cãi bướng, cứng đầu. Có nhiều lúc ức đến phát khóc lên được, tớ cứ mong sao sớm lên Đại học để được tự do vẫy vùng, được đi chơi đến tận tối khuya mới về mà chẳng lo bị ai mắng trách.
Vậy mà thoắt cái, tớ đã sắp sửa trở thành sinh viên năm Hai rồi.
Vừa kết thúc những môn thi cuối cùng của năm Nhất xong là tớ tất tả thu dọn hành lý, phi thật nhanh ra sân bay để còn mau chóng đáp cánh về nhà. Tớ nhận ra cuộc sống Đại học không nên thơ như những mộng tưởng mà tớ từng vẽ nên. Tớ nhớ nhà kinh khủng, nhớ bữa cơm mẹ nấu, nhớ nhỏ em gái còn bé tí mà cứ thích cãi tay đôi, nhớ cả những câu rầy la trước đó bản thân từng rất ghét.
Vậy nên, tớ thấy mình cứ tệ tệ sao đó. Cứ mãi vui những cuộc vui bên ngoài mà nhiều khi quên rằng ở nhà còn có người chờ cơm. Mẹ nghe tin tớ về nên toàn mua đồ ăn ngon về trữ sẵn, cũng thương tớ bấy lâu nay học bài mỏi mệt nên toàn giành làm hết việc nhà. Tuy lời mẹ mắng đôi khi hơi “chua chát” xíu xiu nhưng sự quan tâm của mẹ thì ngọt ngào lắm đó.
Một tháng chớp nhoáng được ăn ngủ phủ phê rồi cũng qua đi. Tớ lại lần nữa khăn gói vào Sài Gòn để tiếp tục đương đầu với thời khóa biểu dài đằng đẵng của trường. Ngày tớ đi, mẹ hun một cái rõ kêu vào má tớ và căn dặn “Đi bảo trọng con gái nghen!”. Phải biết rằng, mẹ chẳng mấy khi nói mấy lời ngon ngọt với tớ và cũng đã rất lâu rồi hai mẹ con chẳng có lấy một cử chỉ nào thân mật. Lúc quay lưng bước vào sảnh chờ, tớ cảm nhận được mắt mình rơm rớm.
Lúc xuống máy bay, tớ thấy mẹ nhắn thế này:
Và cảm xúc rơm rớm vừa nãy chuyển thành khóc huhu ngay. Vừa đến nơi thôi mà tớ đã muốn quay về liền với mẹ. Nhưng tớ biết, dù gia đình có là chỗ dựa tinh thần thân thuộc nhất đến đâu, thì cũng đến lúc chim non phải buộc lòng rời tổ và tìm cho mình một nơi neo đậu mới.
Sài Gòn đón tớ trở về bằng một cơn gió lạnh chẳng mấy quen thuộc. Thế là non nửa năm tự lập ở thành phố này rồi đấy! Trên các tuyến đường, tớ thấy một số nơi đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày Vu Lan báo hiếu. Khoảng thời gian trước, tớ không mấy quan tâm đến những lễ hội như thế này, nhưng bỗng nhiên năm nay tớ thấy các tín hiệu ấy như một lời nhắc nhở. Nhắc tớ phải học thật tốt để gia đình đỡ vất vả lo toan, nhắc tốc độ thành công của tớ phải nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ. Để đến một lúc nào đó, bản thân tớ sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho những người thương yêu mình.
Sắp rồi, cố gắng lên thôi!
Thú thật là, ở nhà tớ với mẹ cãi nhau nhiều lắm í.
Từ những chuyện lông gà vỏ tỏi như tớ trót mua nhầm gạo nếp đen thay vì gạo lứt như lời mẹ dặn, cho đến việc mẹ không hài lòng khi đứa con gái lớn nhất nhà nhưng chẳng phụ giúp gì được thì chớ lại còn hay cãi bướng, cứng đầu. Có nhiều lúc ức đến phát khóc lên được, tớ cứ mong sao sớm lên Đại học để được tự do vẫy vùng, được đi chơi đến tận tối khuya mới về mà chẳng lo bị ai mắng trách.
Vậy mà thoắt cái, tớ đã sắp sửa trở thành sinh viên năm Hai rồi.
Vừa kết thúc những môn thi cuối cùng của năm Nhất xong là tớ tất tả thu dọn hành lý, phi thật nhanh ra sân bay để còn mau chóng đáp cánh về nhà. Tớ nhận ra cuộc sống Đại học không nên thơ như những mộng tưởng mà tớ từng vẽ nên. Tớ nhớ nhà kinh khủng, nhớ bữa cơm mẹ nấu, nhớ nhỏ em gái còn bé tí mà cứ thích cãi tay đôi, nhớ cả những câu rầy la trước đó bản thân từng rất ghét.
Vậy nên, tớ thấy mình cứ tệ tệ sao đó. Cứ mãi vui những cuộc vui bên ngoài mà nhiều khi quên rằng ở nhà còn có người chờ cơm. Mẹ nghe tin tớ về nên toàn mua đồ ăn ngon về trữ sẵn, cũng thương tớ bấy lâu nay học bài mỏi mệt nên toàn giành làm hết việc nhà. Tuy lời mẹ mắng đôi khi hơi “chua chát” xíu xiu nhưng sự quan tâm của mẹ thì ngọt ngào lắm đó.
Một tháng chớp nhoáng được ăn ngủ phủ phê rồi cũng qua đi. Tớ lại lần nữa khăn gói vào Sài Gòn để tiếp tục đương đầu với thời khóa biểu dài đằng đẵng của trường. Ngày tớ đi, mẹ hun một cái rõ kêu vào má tớ và căn dặn “Đi bảo trọng con gái nghen!”. Phải biết rằng, mẹ chẳng mấy khi nói mấy lời ngon ngọt với tớ và cũng đã rất lâu rồi hai mẹ con chẳng có lấy một cử chỉ nào thân mật. Lúc quay lưng bước vào sảnh chờ, tớ cảm nhận được mắt mình rơm rớm.
Lúc xuống máy bay, tớ thấy mẹ nhắn thế này:
Và cảm xúc rơm rớm vừa nãy chuyển thành khóc huhu ngay. Vừa đến nơi thôi mà tớ đã muốn quay về liền với mẹ. Nhưng tớ biết, dù gia đình có là chỗ dựa tinh thần thân thuộc nhất đến đâu, thì cũng đến lúc chim non phải buộc lòng rời tổ và tìm cho mình một nơi neo đậu mới.
Sài Gòn đón tớ trở về bằng một cơn gió lạnh chẳng mấy quen thuộc. Thế là non nửa năm tự lập ở thành phố này rồi đấy! Trên các tuyến đường, tớ thấy một số nơi đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày Vu Lan báo hiếu. Khoảng thời gian trước, tớ không mấy quan tâm đến những lễ hội như thế này nhưng bỗng nhiên năm nay tớ thấy các tín hiệu ấy như một lời nhắc nhở. Nhắc tớ phải học thật tốt để gia đình đỡ vất vả lo toan, nhắc tốc độ thành công của tớ phải nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ. Để đến một lúc nào đó, bản thân tớ sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho những người thương yêu mình.
0