Sau mười hai, tớ theo đuổi ước mơ thành “sáu mươi hai”.

Sau mười hai, tớ có hàng nghìn háo hức về một cuộc sống mới.

Sau mười hai, tớ có niềm tin về một vạn hạnh phúc của mai sau.

Và sau mười hai, tớ đặt bút điền những nguyện vọng cho hiện tại và cả tương lai.

 

 

 

 

Nguyện vọng 1: Ngoại Thương

Ngoại Thương, khác biệt để dẫn đầu,

Ngoại Thương, “con nhà người ta”,

Ngoại Thương, ước mơ của tớ.

Nguyện vọng 1, nguyện vọng mà mọi người sẽ đặt ngôi trường mình thích nhất, khát khao nhất lên vị trí đầu tiên. Trước khi đặt bút điền vào chỗ trống ấy, tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ mông lung vì năng lực của chính mình hay cũng có thể tớ tự ti khi bản thân không đủ tỏa sáng bằng mọi người, bởi FTU vốn được mệnh danh là “ngôi trường của những hoa hậu”.

Nhưng rồi, tớ nhận ra …

 

 

 

 

 

Ngoại Thương là ước mơ không chỉ của tớ, mà của cả gia đình tớ nữa. Tớ không phải “con nhà người ta”, cũng chẳng cần là thí sinh “nặng ký” của các cuộc thi sắc đẹp. Tớ là tất cả của gia đình tớ. Bởi thế, tớ khao khát được trở thành Tân sinh viên của FTU2, được khoác trên mình tấm áo đỏ, được chen chúc tại sân trường vỏn vẹn 0.5 hecta hay đắm mình trong dòng sông D5 huyền thoại mà anh chị vẫn hay kể.

 

 

Sáu mươi hai, một con số chẳng tròn và cũng chẳng đủ nổi bật để người ta chú ý. Nhưng từ lúc nào, tớ lại thấy con số ấy đẹp vô cùng. Tớ tự hào khi nhận được chiếc email với dòng chữ “Thí sinh sẽ được chính thức công nhận là Tân sinh viên Khóa 62 (2023 – 2027) của Trường Đại học Ngoại Thương cơ sở II tại TP. HCM”. Con số ấy sẽ cùng tớ đi qua 4 năm thanh xuân của tuổi trẻ, cùng tớ viết nên những trang sách tiếp theo của cuộc đời.

 

 

 

 

Nguyện vọng 2: Sài Gòn và cuộc sống mới 

“Sài Gòn bon chen mệt mỏi với những âm thanh đường phố nhưng đi xa Sài Gòn là nhớ, là thương biết bao…”

Thoáng lướt qua câu nói này trên vài trang sách cũ, nhưng tớ của ngày ấy vẫn chưa thể hình dung ra một Sài Gòn thật sự như thế nào. Với tớ, Sài Gòn chính là một thiên đường cùng những trung tâm thương mại sầm uất, khu vui chơi mà ở quê tớ chẳng có. Sài Gòn có những nơi tớ mơ ước được đặt chân đến.

 

 

 

 

Và rồi cũng đến ngày chuyến xe của cuộc đời tớ có thể dừng chân lại chốn phồn hoa này. Tớ dọn dẹp quần áo, xếp gọn vào vali. Tớ nhất định sẽ mang theo những mơ ước, những hy vọng về một cuộc sống mới, không quên đeo trên vai sự tự hào của bố, nỗi niềm kỳ vọng của mẹ. Dĩ nhiên, tớ cũng sẽ cất giữ một ít nỗi nhớ nhà để đến với Sài Gòn.

 

Sẽ có những lần đầu tiên, những bỡ ngỡ, những vấp ngã nhưng mong rằng Sài Gòn sẽ yêu thương và che chở tớ trong những ngày tớ tập lớn ấy. Sài Gòn vẫn sẽ là “miền đất hứa”, miền đất của niềm tin, của hy vọng và của những dịu dàng, tử tế trong tớ.

 

 

  

 

Nguyện vọng 3: Hạnh phúc

Mẹ tớ thường nói: “Lên Đại học rồi thì cứ yêu đương thoải mái!”. Hồi ấy, tớ nghĩ đơn giản hạnh phúc chính là như vậy. Tớ hay ngồi mơ mộng về một chuyện tình đẹp nơi giảng đường, rồi ngượng ngùng suy nghĩ biết đâu tớ cũng sẽ trở thành nữ chính thật hạnh phúc trong một câu chuyện nào đó…

 

Tớ chỉ đùa thôi. Có một người bên cạnh hẳn sẽ vui lắm nhưng định nghĩa hai chữ “hạnh phúc” trong cuốn từ điển “nguyện vọng” của tớ còn nhiều hơn thế nữa. Trước đây, tớ đã từng có hàng nghìn câu hỏi vì sao về tất cả những chủ đề trên đời. Bởi tớ chỉ vừa mới đặt những bước chân đầu tiên vào thế giới khó hiểu của một người lớn, để lớn… và… để hiểu.

 

 

 

Đi qua những năm tháng của một thời cấp 3 ngây ngô, tớ chính thức tập lớn.

 

Tớ bắt đầu chinh phục những ước mơ, những hoài bão cùng những tự hào khi đồng hành cùng con số “62” của tuổi trẻ.

 

Sau mười hai, tớ biết chắc rằng tớ sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách mới

 

Sau mười hai, tớ phải thay đổi

 

Nhưng sau mười hai, tớ đã, đang và sẽ viết tiếp, hoàn thành những nguyện vọng của mình.

 

 

 

 

 

Sau mười hai, tớ theo đuổi ước mơ thành “sáu mươi hai”.

Sau mười hai, tớ có hàng nghìn háo hức về một cuộc sống mới.

Sau mười hai, tớ có niềm tin về một vạn hạnh phúc của mai sau.

Và sau mười hai, tớ đặt bút điền những nguyện vọng cho hiện tại và cả tương lai.

 

 

 

 

 

 

 

Nguyện vọng 1: Ngoại Thương

Ngoại Thương, khác biệt để dẫn đầu,

Ngoại Thương, “con nhà người ta”,

Ngoại Thương, ước mơ của tớ.

Nguyện vọng 1, nguyện vọng mà mọi người sẽ đặt ngôi trường mình thích nhất, khát khao nhất lên vị trí đầu tiên. Trước khi đặt bút điền vào chỗ trống ấy, tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ mông lung vì năng lực của chính mình hay cũng có thể tớ tự ti khi bản thân không đủ tỏa sáng bằng mọi người, bởi FTU vốn được mệnh danh là “ngôi trường của những hoa hậu”.

Nhưng rồi, tớ nhận ra …

 

 

 

 

 

 

 

Ngoại Thương là ước mơ không chỉ của tớ, mà của cả gia đình tớ nữa. Tớ không phải “con nhà người ta”, cũng chẳng cần là thí sinh “nặng ký” của các cuộc thi sắc đẹp. Tớ là tất cả của gia đình tớ. Bởi thế, tớ khao khát được trở thành Tân sinh viên của FTU2, được khoác trên mình tấm áo đỏ, được chen chúc tại sân trường vỏn vẹn 0.5 hecta hay đắm mình trong dòng sông D5 huyền thoại mà anh chị vẫn hay kể.

 

 

 

 

 

Sáu mươi hai, một con số chẳng tròn và cũng chẳng đủ nổi bật để người ta chú ý. Nhưng từ lúc nào, tớ lại thấy con số ấy đẹp vô cùng. Tớ tự hào khi nhận được chiếc email với dòng chữ “Thí sinh sẽ được chính thức công nhận là Tân sinh viên Khóa 62 (2023 – 2027) của Trường Đại học Ngoại Thương cơ sở II tại TP. HCM”. Con số ấy sẽ cùng tớ đi qua 4 năm thanh xuân của tuổi trẻ, cùng tớ viết nên những trang sách tiếp theo của cuộc đời.

 

 

 

  

 

Nguyện vọng 2: Sài Gòn và cuộc sống mới 

“Sài Gòn bon chen mệt mỏi với những âm thanh đường phố nhưng đi xa Sài Gòn là nhớ, là thương biết bao…”

Thoáng lướt qua câu nói này trên vài trang sách cũ, nhưng tớ của ngày ấy vẫn chưa thể hình dung ra một Sài Gòn thật sự như thế nào. Với tớ, Sài Gòn chính là một thiên đường cùng những trung tâm thương mại sầm uất, khu vui chơi mà ở quê tớ chẳng có. Sài Gòn có những nơi tớ mơ ước được đặt chân đến.

 

 

 

 

 

Và rồi cũng đến ngày chuyến xe của cuộc đời tớ có thể dừng chân lại chốn phồn hoa này. Tớ dọn dẹp quần áo, xếp gọn vào vali. Tớ nhất định sẽ mang theo những mơ ước, những hy vọng về một cuộc sống mới, không quên đeo trên vai sự tự hào của bố, nỗi niềm kỳ vọng của mẹ. Dĩ nhiên, tớ cũng sẽ cất giữ một ít nỗi nhớ nhà để đến với Sài Gòn.

 

Sẽ có những lần đầu tiên, những bỡ ngỡ, những vấp ngã nhưng mong rằng Sài Gòn sẽ yêu thương và che chở tớ trong những ngày tớ tập lớn ấy. Sài Gòn vẫn sẽ là “miền đất hứa”, miền đất của niềm tin, của hy vọng và của những dịu dàng, tử tế trong tớ.

 

 

 

  

Nguyện vọng 3: Hạnh phúc

Mẹ tớ thường nói: “Lên Đại học rồi thì cứ yêu đương thoải mái!”. Hồi ấy, tớ nghĩ đơn giản hạnh phúc chính là như vậy. Tớ hay ngồi mơ mộng về một chuyện tình đẹp nơi giảng đường, rồi ngượng ngùng suy nghĩ biết đâu tớ cũng sẽ trở thành nữ chính thật hạnh phúc trong một câu chuyện nào đó…

 

Tớ chỉ đùa thôi. Có một người bên cạnh hẳn sẽ vui lắm nhưng định nghĩa hai chữ “hạnh phúc” trong cuốn từ điển “nguyện vọng” của tớ còn nhiều hơn thế nữa. Trước đây, tớ đã từng có hàng nghìn câu hỏi vì sao về tất cả những chủ đề trên đời. Bởi tớ chỉ vừa mới đặt những bước chân đầu tiên vào thế giới khó hiểu của một người lớn, để lớn… và… để hiểu.

 

 

 

Đi qua những năm tháng của một thời cấp 3 ngây ngô, tớ chính thức tập lớn.

 

Tớ bắt đầu chinh phục những ước mơ, những hoài bão cùng những tự hào khi đồng hành cùng con số “62” của tuổi trẻ.

 

Sau mười hai, tớ biết chắc rằng tớ sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách mới

 

Sau mười hai, tớ phải thay đổi

 

Nhưng sau mười hai, tớ đã, đang và sẽ viết tiếp, hoàn thành những nguyện vọng của mình.

 

 

 

(Visited 462 times, 1 visits today)

0