Cứ mỗi lần tháng 11 ghé qua, cái ngày mà cả một năm mới có một lần lại nhắc nhở các cô cậu học trò nhớ về người thầy, người cô của mình. Những người lái đò thầm lặng cho hành trình rực rỡ, muôn màu sắc của chúng ta vẫn luôn dành tất cả mọi yêu thương, tình cảm cho những đứa học trò ngỗ nghịch này như ngày đầu. Nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam, những mảnh ký ức thời áo trắng cắp sách tới trường với biết bao chuyện buồn vui lại ùa về… Tuy vậy, càng lớn dần, kỷ niệm càng phai nhạt để chừa chỗ cho những mối lo âu khác, ngày lễ Nhà Giáo rồi cũng trôi theo từng trang vở, từng sự hối hả của dòng đời lúc nào chẳng hay…


Nhớ những ngày xưa cũ, hẳn rằng ai cũng trải qua cái thời nằng nặc xin mẹ tiền mua quà để đi tặng cô giáo bằng được. Cả đám gom góp mỗi đứa vài ba chục nghìn đồng, kéo nhau đi đủ các thể loại tiệm tạp hoá lựa quà cho cô. Quà tặng lúc đó cũng chỉ là dầu gội, vài lốc sữa hay cuốn sổ giáo án, sang sang một chút thì “tậu” hẳn xấp vải cho cô giáo may áo dài…



Lớn lên thêm một chút, cũng chạm cái tuổi 16 rồi, ngày Nhà Giáo dường như không còn sức sống như xưa cũ nữa… Ngày lễ của cấp 3 thường dính liền với những chuỗi ngày thi thử, kiểm tra liên tục. Dần dần, chỉ còn đó là những lời chúc đại diện từ cán bộ lớp cùng bó hoa tươi, sau đó thầy trò tâm sự với nhau vài phút ngắn ngủi. Rồi thầy trò lại tiếp tục trở về nhịp sống như bao ngày, vẫn vội vã giải những câu tích phân hay gặp trong đề thi, vẫn bận rộn với những xấp đề tiếng anh dày cộm cả chiếc hộc tủ…

Giờ đây, hội bạn ngày nào ai ai cũng đã là sinh viên rồi, ngày lễ thầy cô cũng dần vắng đi những cuộc gọi hẹn đi thăm, hú hét nhau ở nhà thầy chủ nhiệm như mọi năm, số thành viên tham gia cũng ngày một thưa dần… Ánh mắt của thầy cũng đượm buồn, hỏi vu vơ vài ba câu xong vẫn kể câu chuyện chủ nhiệm cũ làm chúng tôi cười năm này qua năm khác… Thầy vẫn ở đây, chỉ có điều, cái lớp năm xưa không còn nữa…

 

Tôi nhận ra rằng, thầy cô không hề vui vì được nhận hoa hay quà cáp của học trò, đơn giản, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học trò của mình đã lớn khôn hơn. Tận mắt dõi theo những thành quả mà thế hệ trẻ tốn bao công sức tâm huyết đạt được chính là điều mà thầy cô tự hào nhất trong đời làm nhà giáo. Trên con đường chúng ta tìm kiếm cho riêng mình một bản thân khác, vẫn luôn có những người lái đò thầm lặng dõi theo từng bước đi, từng quá trình lớn lên của ta, để rồi một ngày, chúng ta trở thành những người dẫn đường cho thế hệ trẻ tiếp theo, nối bước cho những ước mơ lớn… 

 

 Không biết sau ngày 20/11 tâm trạng của bạn như thế nào, nhưng đối với tôi, tôi đã trải qua một ngày đầy cảm xúc dẫu cho bản thân có đang đi học xa và không có thời gian ghé qua lại ngôi trường cũ. Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu năm chủ nhiệm rồi, trải qua bao nhiêu mùa phượng nở rồi, ký ức thầy trò vẫn luôn rõ nét trong tâm trí như chỉ mới hôm qua… Năm tới, hãy dành chút thời gian đến thăm thầy cô nhé, họ không quên bạn đâu. Đừng đăng một cái hình lên Facebook cho thầy cô và kèm theo dòng tựa: “Mừng 20/11, chúc thầy cô… ”, đôi khi chỉ là một cuộc điện thoại chỉ năm, mười phút thôi, cũng đã làm thầy cô hạnh phúc lắm rồi…

 

Giật mình nhìn lại, thấy bản thân cũng chẳng còn ở cái tuổi 18, cái tuổi mà bao nhiêu kỷ niệm về thầy cô, bạn bè, trường lớp được gói gọn trong những trang sách vở. Bản thân cũng tự nhủ phải nỗ lực hơn từng ngày, để cho những kỳ vọng của người lái đò thầm lặng không chìm vào quên lãng… Sau cùng, hoa cũng chẳng tặng được, quà cũng chưa kịp chọn, em chỉ có hai lời muốn gửi tới thầy cô…

Cứ mỗi lần tháng 11 ghé qua, cái ngày mà cả một năm mới có một lần lại nhắc nhở các cô cậu học trò nhớ về người thầy, người cô của mình. Những người lái đò thầm lặng cho hành trình rực rỡ, muôn màu sắc của chúng ta vẫn luôn dành tất cả mọi yêu thương, tình cảm cho những đứa học trò ngỗ nghịch này như ngày đầu. Nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam, những mảnh ký ức thời áo trắng cắp sách tới trường với biết bao chuyện buồn vui lại ùa về… Tuy vậy, càng lớn dần, kỷ niệm càng phai nhạt để chừa chỗ cho những mối lo âu khác, ngày lễ Nhà Giáo rồi cũng trôi theo từng trang vở, từng sự hối hả của dòng đời lúc nào chẳng hay…

Nhớ những ngày xưa cũ, hẳn rằng ai cũng trải qua cái thời nằng nặc xin mẹ tiền mua quà để đi tặng cô giáo bằng được. Cả đám gom góp mỗi đứa vài ba chục nghìn đồng, kéo nhau đi đủ các thể loại tiệm tạp hoá lựa quà cho cô. Quà tặng lúc đó cũng chỉ là dầu gội, vài lốc sữa hay cuốn sổ giáo án, sang sang một chút thì “tậu” hẳn xấp vải cho cô giáo may áo dài…

Lớn lên thêm một chút, cũng chạm cái tuổi 16 rồi, ngày Nhà Giáo dường như không còn sức sống như xưa cũ nữa… Ngày lễ của cấp 3 thường dính liền với những chuỗi ngày thi thử, kiểm tra liên tục. Dần dần, chỉ còn đó là những lời chúc đại diện từ cán bộ lớp cùng bó hoa tươi, sau đó thầy trò tâm sự với nhau vài phút ngắn ngủi. Rồi thầy trò lại tiếp tục trở về nhịp sống như bao ngày, vẫn vội vã giải những câu tích phân hay gặp trong đề thi, vẫn bận rộn với những xấp đề tiếng anh dày cộm cả chiếc hộc tủ…

Giờ đây, hội bạn ngày nào ai ai cũng đã là sinh viên rồi, ngày lễ thầy cô cũng dần vắng đi những cuộc gọi hẹn đi thăm, hú hét nhau ở nhà thầy chủ nhiệm như mọi năm, số thành viên tham gia cũng ngày một thưa dần… Ánh mắt của thầy cũng đượm buồn, hỏi vu vơ vài ba câu xong vẫn kể câu chuyện chủ nhiệm cũ làm chúng tôi cười năm này qua năm khác… Thầy vẫn ở đây, chỉ có điều, cái lớp năm xưa không còn nữa…

 

Tôi nhận ra rằng, thầy cô không hề vui vì được nhận hoa hay quà cáp của học trò, đơn giản, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học trò của mình đã lớn khôn hơn. Tận mắt dõi theo những thành quả mà thế hệ trẻ tốn bao công sức tâm huyết đạt được chính là điều mà thầy cô tự hào nhất trong đời làm nhà giáo. Trên con đường chúng ta tìm kiếm cho riêng mình một bản thân khác, vẫn luôn có những người lái đò thầm lặng dõi theo từng bước đi, từng quá trình lớn lên của ta, để rồi một ngày, chúng ta trở thành những người dẫn đường cho thế hệ trẻ tiếp theo, nối bước cho những ước mơ lớn… 

 

Không biết sau ngày 20/11 tâm trạng của bạn như thế nào, nhưng đối với tôi, tôi đã trải qua một ngày đầy cảm xúc dẫu cho bản thân có đang đi học xa và không có thời gian ghé qua lại ngôi trường cũ. Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu năm chủ nhiệm rồi, trải qua bao nhiêu mùa phượng nở rồi, ký ức thầy trò vẫn luôn rõ nét trong tâm trí như chỉ mới hôm qua… Năm tới, hãy dành chút thời gian đến thăm thầy cô nhé, họ không quên bạn đâu. Đừng đăng một cái hình lên Facebook cho thầy cô và kèm theo dòng tựa: “Mừng 20/11, chúc thầy cô… ”, đôi khi chỉ là một cuộc điện thoại chỉ năm, mười phút thôi, cũng đã làm thầy cô hạnh phúc lắm rồi…

Giật mình nhìn lại, thấy bản thân cũng chẳng còn ở cái tuổi 18, cái tuổi mà bao nhiêu kỷ niệm về thầy cô, bạn bè, trường lớp được gói gọn trong những trang sách vở. Bản thân cũng tự nhủ phải nỗ lực hơn từng ngày, để cho những kỳ vọng của người lái đò thầm lặng không chìm vào quên lãng… Sau cùng, hoa cũng chẳng tặng được, quà cũng chưa kịp chọn, em chỉ có hai lời muốn gửi tới thầy cô…

(Visited 290 times, 1 visits today)

0