Hành trang sẵn sàng, máy bay số hiệu “trưởng thành” chuẩn bị cất cánh, nó tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì mù mịt, mớ cảm xúc hỗn loạn cứ thế vồ vập bên trong. Thứ cảm giác bịn rịn không buông, nhỏ nhớ nó của những ngày xưa cũ, những ngày tháng đẹp đẽ đơn thuần tuổi 18 về trước. Nó ái ngại khi phải trở thành hành khách bất đắc dĩ của chuyến bay lần này.
Vậy là nó phải bước lên chuyến bay ấy rồi, chuyến bay “đắt giá” thật sự…
Ánh mắt vô định phóng ra xa, ẩn dưới nhiều áng mây bồng bềnh, trắng xóa, ánh đèn thành phố xa dần, lòng nhỏ cũng rối bời, trống rỗng. Hôm nay, nhỏ xa quê, xa ba mẹ để đáp xuống đích đến trưởng thành. Nhỏ chưa sẵn sàng, nhưng anh bạn “trưởng thành” chẳng chịu chờ đợi gì, cứ vội vàng đến bên nó, quấn lấy nó, làm nó buồn không tả xiết.
Lên đến nơi, không khó để nó tìm một chỗ ngồi đủ thoải mái và ổn định vì ba mẹ đã lo sẵn cho nhỏ từ A đến Z, anh chị thì dặn dò đủ điều, ông bà cũng không quên “khích lệ” nhỏ bằng chiếc phong bao đủ để nó khỏi phải khổ sở một thời gian dài. Bởi thế, nhỏ bỗng chốc buông bỏ sự đề phòng, nó đinh ninh tuổi trưởng thành của nó cũng sẽ đến bên một cách êm đềm, dịu dàng như thế.
Máy bay cất cánh…
Nhỏ nhận ra, hôm nay nó cô đơn đến lạ. Trước đây, nó mong ngóng từng ngày được thoát ra khỏi chiếc tổ quen thuộc với sự bảo bọc quá mức của bố mẹ. Cơ mà hôm nay nó mới biết, thật sự, rời xa mái ấm chắc chắn là bão tố. Đến thời điểm này nó vẫn ổn, chỉ là nó không biết những bước đường tiếp theo như thế nào, nó cũng chẳng rõ liệu chuyến bay này có thể đến đích hay không? Duy chỉ có một điều nó dám chắc chắn, đó là những giờ bay tiếp theo hẳn sẽ rất cam go và sóng gió.
Máy bay giờ đã đi đủ xa để nó cảm nhận được vài đôi khó khăn trước mắt. Nó biết rồi sẽ có nỗi đau về thể chất và tinh thần, nhưng sao vài ba đợt ù tai điếng người cũng làm nó căng thẳng cực độ. Vậy giữa dòng người tấp nập, nó biết phải làm sao giữa những va vấp cuộc đời, những xô xát của lòng người còn hơn thế gấp bội lần.
Đã đến khu vực thời tiết xấu…
“À đến rồi”, nó thầm nghĩ. Nhỏ chuẩn bị sẵn sàng cả cho những lần bất trắc phía trước. Sợ không? Có chứ, nhưng nó quyết định vẫn gắng gượng. Mấy đám mây bồng bềnh trắng tinh mang theo hy vọng của nhỏ cũng dần dần biến mất, chỉ thấy xa xa kia những đám mây đen “phe phản diện” tiến đến hùng hổ lắm. Mọi người trong khoang bay vô cùng hỗn loạn, giờ đây nó biết, sẽ những lúc nó phải đứng giữa nhiều sự lựa chọn, mà 2 lựa chọn tiêu biểu nhất đó chính là cố gắng hoặc bỏ cuộc. Gia đình cho nó cảm giác an toàn về một cuộc sống đầy màu hồng, nhưng xã hội cho nó biết, tuy cuộc sống không nhuốm màu đen tối nhưng chắc chắn sẽ khác xa với mọi hy vọng nó vốn ấp ủ. Nó nhận thức được rằng chỉ khi nó cố gắng, nó kiên định, nó chiến đấu thì mới có thể giành giật lại cái “màu hồng” nó vốn định sẵn trong đầu. Thứ cuộc sống màu hồng ấy nhìn chung cũng chỉ mang ý nghĩa tương đối, với một số người đó có thể là một đời an yên về sau, cũng có thể là những ngày tháng nhẹ nhàng phía trước hay chỉ đơn thuần là một vài thành tựu đáng kể trong công việc.
Bây giờ nó cũng đã thấm mệt, nó chẳng còn sức lực nào sau khoảng thời gian dài “đấu tranh” với sóng gió. Nhưng nhỏ vẫn bất chợt mỉm cười, chỉ vì ngay đây thôi, đích đến đang dần hiện ra trước mắt…
Đương nhiên quãng đường phía trước vẫn còn vô vàn khó khăn, nhưng chuyến bay “tuổi trẻ” ấy đã cho nó biết cái giá của việc trưởng thành là vô cùng lớn. Trưởng thành đồng nghĩa với việc nó phải chấp nhận sẽ mất đi nhiều thứ, nhưng tuổi trưởng thành cũng đem lại cho nó nhiều trải nghiệm quý giá. Những thách thức đầu đời cho nó biết nó phải rắn rỏi hơn, mạnh mẽ hơn. Vậy đấy, ai lại chẳng phải lớn lên, chỉ là những người khác nhau sẽ đối mặt với nó theo từng cách khác nhau. Đơn giản chỉ cần bạn tự tin là chính mình, tiếp tục phấn đấu, rồi cuộc đời sẽ đối xử dịu dàng với chúng ta theo một nhẹ nhàng nhất. Ngày ngày, hàng ngàn chuyến bay vẫn cất cánh lên bầu trời xanh kia, chỉ là chuyến bay mang theo sứ mệnh đưa chúng ta đến với vương quốc “trưởng thành” lại vô cùng “đắt giá”, các bạn nhỉ?
Nội dung: Hoàng My
Thiết kế: Ngọc Anh
Hành trang sẵn sàng, máy bay số hiệu “trưởng thành” chuẩn bị cất cánh, nó tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì mù mịt, mớ cảm xúc hỗn loạn cứ thế vồ vập bên trong. Thứ cảm giác bịn rịn không buông, nhỏ nhớ nó của những ngày xưa cũ, những ngày tháng đẹp đẽ đơn thuần tuổi 18 về trước. Nó ái ngại khi phải trở thành hành khách bất đắc dĩ của chuyến bay lần này.
Vậy là nó phải bước lên chuyến bay ấy rồi, chuyến bay “đắt giá” thật sự…
Ánh mắt vô định phóng ra xa, ẩn dưới nhiều áng mây bồng bềnh, trắng xóa, ánh đèn thành phố xa dần, lòng nhỏ cũng rối bời, trống rỗng. Hôm nay, nhỏ xa quê, xa ba mẹ để đáp xuống đích đến trưởng thành. Nhỏ chưa sẵn sàng, nhưng anh bạn “trưởng thành” chẳng chịu chờ đợi gì, cứ vội vàng đến bên nó, quấn lấy nó, làm nó buồn không tả xiết.
Lên đến nơi, không khó để nó tìm một chỗ ngồi đủ thoải mái và ổn định vì ba mẹ đã lo sẵn cho nhỏ từ A đến Z, anh chị thì dặn dò đủ điều, ông bà cũng không quên “khích lệ” nhỏ bằng chiếc phong bao đủ để nó khỏi phải khổ sở một thời gian dài. Bởi thế, nhỏ bỗng chốc buông bỏ sự đề phòng, nó đinh ninh tuổi trưởng thành của nó cũng sẽ đến bên một cách êm đềm, dịu dàng như thế. Máy bay cất cánh…
Nhỏ nhận ra, hôm nay nó cô đơn đến lạ. Trước đây, nó mong ngóng từng ngày được thoát ra khỏi chiếc tổ quen thuộc với sự bảo bọc quá mức của bố mẹ. Cơ mà hôm nay nó mới biết, thật sự, rời xa mái ấm chắc chắn là bão tố. Đến thời điểm này nó vẫn ổn, chỉ là nó không biết những bước đường tiếp theo như thế nào, nó cũng chẳng rõ liệu chuyến bay này có thể đến đích hay không?
Duy chỉ có một điều nó dám chắc chắn, đó là những giờ bay tiếp theo hẳn sẽ rất cam go và sóng gió.
Máy bay giờ đã đi đủ xa để nó cảm nhận được vài đôi khó khăn trước mắt. Nó biết rồi sẽ có nỗi đau về thể chất và tinh thần, nhưng sao vài ba đợt ù tai điếng người cũng làm nó căng thẳng cực độ. Vậy giữa dòng người tấp nập, nó biết phải làm sao giữa những va vấp cuộc đời, những xô xát của lòng người còn hơn thế gấp bội lần.
Đã đến khu vực thời tiết xấu…
“À đến rồi”, nó thầm nghĩ. Nhỏ chuẩn bị sẵn sàng cả cho những lần bất trắc phía trước. Sợ không? Có chứ, nhưng nó quyết định vẫn gắng gượng. Mấy đám mây bồng bềnh trắng tinh mang theo hy vọng của nhỏ cũng dần dần biến mất, chỉ thấy xa xa kia những đám mây đen “phe phản diện” tiến đến hùng hổ lắm. Mọi người trong khoang bay vô cùng hỗn loạn, giờ đây nó biết, sẽ những lúc nó phải đứng giữa nhiều sự lựa chọn, mà 2 lựa chọn tiêu biểu nhất đó chính là cố gắng hoặc bỏ cuộc.
Gia đình cho nó cảm giác an toàn về một cuộc sống đầy màu hồng, nhưng xã hội cho nó biết, tuy cuộc sống không nhuốm màu đen tối nhưng chắc chắn sẽ khác xa với mọi hy vọng nó vốn ấp ủ. Nó nhận thức được rằng chỉ khi nó cố gắng, nó kiên định, nó chiến đấu thì mới có thể giành giật lại cái “màu hồng” nó vốn định sẵn trong đầu. Thứ cuộc sống màu hồng ấy nhìn chung cũng chỉ mang ý nghĩa tương đối, với một số người đó có thể là một đời an yên về sau, cũng có thể là những ngày tháng nhẹ nhàng phía trước hay chỉ đơn thuần là một vài thành tựu đáng kể trong công việc.
Bây giờ nó cũng đã thấm mệt, nó chẳng còn sức lực nào sau khoảng thời gian dài “đấu tranh” với sóng gió. Nhưng nhỏ vẫn bất chợt mỉm cười, chỉ vì ngay đây thôi, đích đến đang dần hiện ra trước mắt…
Đương nhiên quãng đường phía trước vẫn còn vô vàn khó khăn, nhưng chuyến bay “tuổi trẻ” ấy đã cho nó biết cái giá của việc trưởng thành là vô cùng lớn. Trưởng thành đồng nghĩa với việc nó phải chấp nhận sẽ mất đi nhiều thứ, nhưng tuổi trưởng thành cũng đem lại cho nó nhiều trải nghiệm quý giá. Những thách thức đầu đời cho nó biết nó phải rắn rỏi hơn, mạnh mẽ hơn. Vậy đấy, ai lại chẳng phải lớn lên, chỉ là những người khác nhau sẽ đối mặt với nó theo từng cách khác nhau. Đơn giản chỉ cần bạn tự tin là chính mình, tiếp tục phấn đấu, rồi cuộc đời sẽ đối xử dịu dàng với chúng ta theo một nhẹ nhàng nhất. Ngày ngày, hàng ngàn chuyến bay vẫn cất cánh lên bầu trời xanh kia, chỉ là chuyến bay mang theo sứ mệnh đưa chúng ta đến với vương quốc “trưởng thành” lại vô cùng “đắt giá”, các bạn nhỉ?
Nội dung: Hoàng My
Thiết kế: Ngọc Anh
0