Tiếng thông báo tin nhắn đến của Messenger làm cô thoáng giật mình, thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu mà nở một nụ cười ngây ngốc. Vài dòng chữ của cậu bạn quen qua mạng làm cô xao xuyến đến lạ. Và càng khó hiểu hơn, cô đem lòng yêu và thương nhớ Sài Gòn – cái thành phố mà cô chỉ ước mơ chứ chưa một lần đặt chân tới.

Cô quen cậu tình cờ qua một group ôn thi đại học, cậu chủ động nhắn tin khi cô đăng post hỏi tài liệu. Mới đầu chỉ là vài câu hỏi bâng quơ, vài lời cảm ơn khi được cậu chia sẻ. Nhưng sự nhiệt tình của cậu làm cô ấn tượng, sau khi trao đổi tài liệu, hai người nói chuyện với nhau nhiều hơn vì biết cả hai đều đang nuôi chung một ước mơ lớn – ước mơ Ngoại thương. Những buổi tối gọi điện cùng nhau học bài, cùng nhau nói chuyện về mảnh đất nơi mình đang sống đã vun vén trong cô một thứ tình cảm kì lạ.

 

Ngày biết tin đậu Ngoại thương, cô hạnh phúc không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cả cô và cậu bạn ấy đã có cơ hội bước cùng nhau dưới một mái trường. Nhưng rồi khi đại dịch ập tới, buổi hẹn đầu tiên của họ vẫn còn bỏ ngỏ. Ngày vào thành phố lại xa hơn một chút, nỗi nhớ lớn hơn một chút, hai con người lại cứ hướng vào nhau thêm một chút. Kể ra cô với cậu khác nhau nhiều, từ tính cách tới ngoại hình, tưởng tượng một cô nhóc vỏn vẹn ba mét bẻ đôi ít nói và trầm tính đi cùng cậu bạn mét tám lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, cô cũng thấy có chút chênh lệch. 

Một lời hứa của cậu bạn năm 18 tuổi làm tim cô xao xuyến. Lạ thật, cô thầm thương trộm nhớ cái thành phố mà cô chưa bao giờ đặt chân tới. Cô phủ lên thành phố một gam màu hồng. Mỗi lần nhìn thành phố qua vài bức ảnh cậu chụp, mỗi lần mơ về thành phố, lòng cô lại như đổ một lọ mật. Ở cái tuổi 18 đầy mơ mộng, đầy hoài bão, nhắn vài dòng cho cậu, cô chỉ muốn yêu Sài Gòn thật nhiều, hoặc có người ở Sài Gòn khiến cô yêu thật nhiều.

Những dòng tin nhắn ân cần vẫn được nhắn nhủ hàng ngày, cô không quên dặn cậu giữ gìn sức khỏe. Mỗi buổi tối, nghe thời sự mà thấy số ca nhiễm tăng cao, lòng cô lại bồn chồn khó tả. Cả hai đều an ủi nhau rằng Sài Gòn rồi sẽ chóng khỏe lại thôi, Ngoại thương vẫn ở đó. Hẹn nhau một ngày dưới mái trường FTU ngập nắng, nhưng vẻ lấp lánh thì vương vấn trên nụ cười của ai kia. 

Cô sắp xếp hành lí vào vali, ừ thì cũng khá hồi hộp đó, hồi hộp vì cô sắp bước sang một trang mới của cuộc đời, hồi hộp vì sắp bước vào một thành phố mới, hồi hộp vì sắp bước vào cuộc đời của một người… Trước ngày đi, cô dạo quanh thành phố mình đang sống, lang thang vài con đường cũ mà cô cùng nhỏ bạn cấp ba thường đi qua, kỷ niệm này cô sẽ mang theo làm thứ hành trang tuyệt đẹp của tâm hồn. Dừng lại trước cửa tiệm bánh mứt quen thuộc, cô mua vài lọ mứt dâu bỏ vào trong túi chỉ vì hôm trước có ai đó nói bâng quơ rằng dạo này thèm dâu quá. Cầm trên tay hộp quà xinh xắn, không biết cậu sẽ cảm thấy vị ngọt đến từ lọ mứt, hay từ cô nhỉ.

 

Sáu giờ tối, chiếc xe vào Sài Gòn lăn bánh, cô bịn rịn chia tay căn nhà nhỏ – nơi cô có cả tuổi thơ và tuổi xuân trong đó. Nghe vài lời căn dặn của mẹ, nhận cái ôm tạm biệt của ba, cô lên xe và tiếp tục một cuộc hành trình mới của mình, biết là sẽ khó khăn đó, nhưng thật may vì cô sẽ có một bóng hình để đồng hành.

Tiếng thông báo tin nhắn đến của Messenger làm cô thoáng giật mình, thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu mà nở một nụ cười ngây ngốc. Vài dòng chữ của cậu bạn quen qua mạng làm cô xao xuyến đến lạ. Và càng khó hiểu hơn, cô đem lòng yêu và thương nhớ Sài Gòn – cái thành phố mà cô chỉ ước mơ chứ chưa một lần đặt chân tới.

Cô quen cậu tình cờ qua một group ôn thi đại học, cậu chủ động nhắn tin khi cô đăng post hỏi tài liệu. Mới đầu chỉ là vài câu hỏi bâng quơ, vài lời cảm ơn khi được cậu chia sẻ. Nhưng sự nhiệt tình của cậu làm cô ấn tượng, sau khi trao đổi tài liệu, hai người nói chuyện với nhau nhiều hơn vì biết cả hai đều đang nuôi chung một ước mơ lớn – ước mơ Ngoại thương. Những buổi tối gọi điện cùng nhau học bài, cùng nhau nói chuyện về mảnh đất nơi mình đang sống đã vun vén trong cô một thứ tình cảm kì lạ.


Ngày biết tin đậu Ngoại thương, cô hạnh phúc không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cả cô và cậu bạn ấy đã có cơ hội bước cùng nhau dưới một mái trường. Nhưng rồi khi đại dịch ập tới, buổi hẹn đầu tiên của họ vẫn còn bỏ ngỏ. Ngày vào thành phố lại xa hơn một chút, nỗi nhớ lớn hơn một chút, hai con người lại cứ hướng vào nhau thêm một chút. Kể ra cô với cậu khác nhau nhiều, từ tính cách tới ngoại hình, tưởng tượng một cô nhóc vỏn vẹn ba mét bẻ đôi ít nói và trầm tính đi cùng cậu bạn mét tám lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, cô cũng thấy có chút chênh lệch.

Một lời hứa của cậu bạn năm 18 tuổi làm tim cô xao xuyến. Lạ thật, cô thầm thương trộm nhớ cái thành phố mà cô chưa bao giờ đặt chân tới. Cô phủ lên thành phố một gam màu hồng. Mỗi lần nhìn thành phố qua vài bức ảnh cậu chụp, mỗi lần mơ về thành phố, lòng cô lại như đổ một lọ mật. Ở cái tuổi 18 đầy mơ mộng, đầy hoài bão, nhắn vài dòng cho cậu, cô chỉ muốn yêu Sài Gòn thật nhiều, hoặc có người ở Sài Gòn khiến cô yêu thật nhiều.

 

Những dòng tin nhắn ân cần vẫn được nhắn nhủ hàng ngày, cô không quên dặn cậu giữ gìn sức khỏe. Mỗi buổi tối, nghe thời sự mà thấy số ca nhiễm tăng cao, lòng cô lại bồn chồn khó tả. Cả hai đều an ủi nhau rằng Sài Gòn rồi sẽ chóng khỏe lại thôi, Ngoại thương vẫn ở đó. Hẹn nhau một ngày dưới mái trường FTU ngập nắng, nhưng vẻ lấp lánh thì vương vấn trên nụ cười của ai kia.

Cô sắp xếp hành lí vào vali, ừ thì cũng khá hồi hộp đó, hồi hộp vì cô sắp bước sang một trang mới của cuộc đời, hồi hộp vì sắp bước vào một thành phố mới, hồi hộp vì sắp bước vào cuộc đời của một người… Trước ngày đi, cô dạo quanh thành phố mình đang sống, lang thang vài con đường cũ mà cô cùng nhỏ bạn cấp ba thường đi qua, kỷ niệm này cô sẽ mang theo làm thứ hành trang tuyệt đẹp của tâm hồn. Dừng lại trước cửa tiệm bánh mứt quen thuộc, cô mua vài lọ mứt dâu bỏ vào trong túi chỉ vì hôm trước có ai đó nói bâng quơ rằng dạo này thèm dâu quá. Cầm trên tay hộp quà xinh xắn, không biết cậu sẽ cảm thấy vị ngọt đến từ lọ mứt, hay từ cô nhỉ. 

 

Sáu giờ tối, chiếc xe vào Sài Gòn lăn bánh, cô bịn rịn chia tay căn nhà nhỏ – nơi cô có cả tuổi thơ và tuổi xuân trong đó. Nghe vài lời căn dặn của mẹ, nhận cái ôm tạm biệt của ba, cô lên xe và tiếp tục một cuộc hành trình mới của mình, biết là sẽ khó khăn đó, nhưng thật may vì cô sẽ có một bóng hình để đồng hành. 

(Visited 464 times, 1 visits today)

0