Dạo trước, cứ tầm này mọi năm là tớ lại bắt tay vào dọn dẹp, chuẩn bị sửa sang đồ đạc trong nhà cho một năm mới đang cận kề. Tớ vẫn còn nhớ như in mấy lúc thức thâu đêm “gác” nồi bánh chưng hừng hực lửa, cứ dăm ba cử lại phải tiếp tế thêm nước, thêm củi chứ chẳng dám ngủ vì sợ nồi cạn, cháy bánh, mẹ sẽ có dịp để mắng một trận ra trò. Cơ mà năm nay lạ lắm, Tết và tớ đang bị ngăn cách bởi chiếc cổng gác của AREA 04 – vùng kỷ niệm của biết bao thế hệ sinh viên Ngoại thương. Quân sự ơi, tớ nhất định sẽ cho cậu thấy tớ là một “người lính” mạnh mẽ ra sao nhé!

Có bạn chung “tủ”, gác đêm chẳng còn buồn ngủ! 

 

 

Ai mà chẳng từng nghe mấy câu chuyện kinh dị trong quân sự nhỉ? Tớ cũng được anh chị đi trước kể lại nhiều lắm rồi, vậy mà không hiểu sao cái suy nghĩ muốn chứng tỏ bản thân đã khiến tớ chẳng ngần ngại đăng ký gác vào giữa đêm ngay lần đầu tiên. Đứng dưới trời tối om, lâu lâu lại xuất hiện vài đợt gió lạnh mà ngay cả có khoác lên người bộ quân phục kia cũng không chống chọi nổi, tự nhiên tớ thấy hối hận quá. May sao có nhỏ Linh gác cùng tớ đã phá vỡ sự im lặng trước tiên, chứ mắt tớ cũng bắt đầu ríu lại hết cả rồi. Ban đầu chỉ là vài câu hỏi han đơn giản để biết nhau, dần dần bọn tớ bắt được “tần số chung”, chẳng mấy chốc mà hàng tá câu chuyện hay ho cứ thế tuôn ra một cách đầy tự nhiên hệt như tớ và nhỏ đã biết nhau từ lâu lắm vậy.

 

Hoá ra Linh cũng chẳng tầm thường, có khi nếu lập một bảng xếp hạng chiến sĩ, nhỏ còn trên tớ vài bậc nữa cơ. Hỏi cái gì nhỏ cũng rõ, căn tin ở đây có gì ngon, rồi mấy đại đội khác như thế nào, cả mấy cái mẹo để sống thoải mái ở quân sự nhỏ đều nắm trong lòng bàn tay. Mà đâu chỉ dừng ở đó, Linh còn biết đủ thứ chuyện kinh dị về tiểu đoàn của bọn tớ. Và như được kích hoạt công tắc, nhỏ say sưa kể còn tớ thì phải ngồi nghe những câu chuyện đáng sợ ấy ngay giữa đêm tối. Cơn buồn ngủ lúc nãy của tớ tự nhiên biến đâu mất mà lại được thay thế bằng những giây phút căng não để giữ cho bản thân bình tĩnh qua ca trực. Ai cũng có lần đầu, và lần đầu gác đêm của tớ “đáng quên” như vậy đấy. Buổi tối hôm đó, tớ làm quen thêm được một cô nàng thú vị, đồng thời cũng có cho mình bài học đắt giá: Đừng bao giờ nhắc tới chuyện kinh dị, nhất là khi đang gác đêm!

Chốt gác đây, cho tớ kiểm tra mã định danh nhé!

 

Khi đã quen với việc gác đêm, bọn tớ bắt đầu nghĩ ra đủ thứ trò chống chán mỗi khi đến ca trực. Ban đầu, tớ là cái đứa sáng tạo thêm mật khẩu cho cả phòng rồi cả bọn cũng hưởng ứng theo. Và sau bao nhiêu cuộc họp kín, chúng tớ cũng đã chốt được một “mã chứng nhận thành viên”, hễ cứ đọc ra là biết cùng hội cùng thuyền. Mà vui lắm cơ, bây giờ nếu có bất cứ điều gì kỳ lạ xuất hiện thì chúng tớ cũng chẳng sợ nữa đâu, bởi cứ đến ca gác là cả bọn lại bày hàng tá trò vui ra chơi trắng đêm. Còn có cả mấy nhỏ chẳng chịu nổi cơn buồn ngủ kéo đến sau một ngày rèn luyện vất vả, cứ thế đem chiếu với chăn ra mà đánh một giấc liền tù tì tới sáng, cả tiểu đội phải gọi dậy để ra tập trung cho kịp giờ. Mà nói là chơi, là ngủ vậy thôi, chứ có gì bất thường thì bọn tớ đều biết đấy nhé, đừng có mà quên “mã chứng nhận thành viên” nha!

“Gác” mộng mơ, “trực” chờ Tết đến!

 

Hình như Tết vẫn chưa được cấp giấy thông hành qua cổng gác của Quân đoàn 4, mà chúng tớ thì sắp không thể chờ được nữa rồi! Khi mà những giây phút trong AREA 04 chỉ còn tính bằng giờ, gác đêm lại trở thành một khoảng thời gian đặc biệt. Cảm giác như tớ còn đang phải “gác” lại những kỷ niệm của gần một tháng trời với nhiều nuối tiếc, nhưng cũng chứa đầy khoảnh khắc vui vẻ khó quên. Tết đã gần kề, cái hứng thú thức thâu đêm cùng những ván ma sói hay mang chăn gối ra ngủ mỗi lần gác đêm bỗng biến đâu mất. Giờ chúng tớ chỉ muốn ngồi tỉ tê về những ngày sắp tới được về nhà, được quây quần đón năm mới bên người thân ra sao mà thôi. Cơ mà cũng thật lạ, nói nhớ nhà, mong Tết là thế nhưng khi nhận ra mình sắp sửa phải rời xa chốn quân sự đầy kỷ niệm này, tớ bất giác cảm thấy tiếc nuối. Lúc bắt đầu, tưởng chừng như đây sẽ là một chuyến hành trình gian truân dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng điều gian truân nhất lại là khi phải nói lời chia xa. Thôi thì tạm gác lại những mơ mộng về một năm mới sắp tới ha? Tết ơi, chờ thêm một chút nữa, để tớ cất hết những ký ức của AREA 04 vào tim đã, có được không?

Dạo trước, cứ tầm này mọi năm là tớ lại bắt tay vào dọn dẹp, chuẩn bị sửa sang đồ đạc trong nhà cho một năm mới đang cận kề. Tớ vẫn còn nhớ như in mấy lúc thức thâu đêm “gác” nồi bánh chưng hừng hực lửa, cứ dăm ba cử lại phải tiếp tế thêm nước, thêm củi chứ chẳng dám ngủ vì sợ nồi cạn, cháy bánh, mẹ sẽ có dịp để mắng một trận ra trò. Cơ mà năm nay lạ lắm, Tết và tớ đang bị ngăn cách bởi chiếc cổng gác của AREA 04 – vùng kỷ niệm của biết bao thế hệ sinh viên Ngoại thương. Quân sự ơi, tớ nhất định sẽ cho cậu thấy tớ là một “người lính” mạnh mẽ ra sao nhé!

Có bạn chung “tủ”, gác đêm chẳng còn buồn ngủ! 

 

Ai mà chẳng từng nghe mấy câu chuyện kinh dị trong quân sự nhỉ? Tớ cũng được anh chị đi trước kể lại nhiều lắm rồi, vậy mà không hiểu sao cái suy nghĩ muốn chứng tỏ bản thân đã khiến tớ chẳng ngần ngại đăng ký gác vào giữa đêm ngay lần đầu tiên. Đứng dưới trời tối om, lâu lâu lại xuất hiện vài đợt gió lạnh mà ngay cả có khoác lên người bộ quân phục kia cũng không chống chọi nổi, tự nhiên tớ thấy hối hận quá. May sao có nhỏ Linh gác cùng tớ đã phá vỡ sự im lặng trước tiên, chứ mắt tớ cũng bắt đầu ríu lại hết cả rồi. Ban đầu chỉ là vài câu hỏi han đơn giản để biết nhau, dần dần bọn tớ bắt được “tần số chung”, chẳng mấy chốc mà hàng tá câu chuyện hay ho cứ thế tuôn ra một cách đầy tự nhiên hệt như tớ và nhỏ đã biết nhau từ lâu lắm vậy.

 

Hoá ra Linh cũng chẳng tầm thường, có khi nếu lập một bảng xếp hạng chiến sĩ, nhỏ còn trên tớ vài bậc nữa cơ. Hỏi cái gì nhỏ cũng rõ, căn tin ở đây có gì ngon, rồi mấy đại đội khác như thế nào, cả mấy cái mẹo để sống thoải mái ở quân sự nhỏ đều nắm trong lòng bàn tay. Mà đâu chỉ dừng ở đó, Linh còn biết đủ thứ chuyện kinh dị về tiểu đoàn của bọn tớ. Và như được kích hoạt công tắc, nhỏ say sưa kể còn tớ thì phải ngồi nghe những câu chuyện đáng sợ ấy ngay giữa đêm tối. Cơn buồn ngủ lúc nãy của tớ tự nhiên biến đâu mất mà lại được thay thế bằng những giây phút căng não để giữ cho bản thân bình tĩnh qua ca trực. Ai cũng có lần đầu, và lần đầu gác đêm của tớ “đáng quên” như vậy đấy. Buổi tối hôm đó, tớ làm quen thêm được một cô nàng thú vị, đồng thời cũng có cho mình bài học đắt giá: Đừng bao giờ nhắc tới chuyện kinh dị, nhất là khi đang gác đêm!

Chốt gác đây, cho tớ kiểm tra mã định danh nhé!

 

Khi đã quen với việc gác đêm, bọn tớ bắt đầu nghĩ ra đủ thứ trò chống chán mỗi khi đến ca trực. Ban đầu, tớ là cái đứa sáng tạo thêm mật khẩu cho cả phòng rồi cả bọn cũng hưởng ứng theo. Và sau bao nhiêu cuộc họp kín, chúng tớ cũng đã chốt được một “mã chứng nhận thành viên”, hễ cứ đọc ra là biết cùng hội cùng thuyền. Mà vui lắm cơ, bây giờ nếu có bất cứ điều gì kỳ lạ xuất hiện thì chúng tớ cũng chẳng sợ nữa đâu, bởi cứ đến ca gác là cả bọn lại bày hàng tá trò vui ra chơi trắng đêm. Còn có cả mấy nhỏ chẳng chịu nổi cơn buồn ngủ kéo đến sau một ngày rèn luyện vất vả, cứ thế đem chiếu với chăn ra mà đánh một giấc liền tù tì tới sáng, cả tiểu đội phải gọi dậy để ra tập trung cho kịp giờ. Mà nói là chơi, là ngủ vậy thôi, chứ có gì bất thường thì bọn tớ đều biết đấy nhé, đừng có mà quên “mã chứng nhận thành viên” nha!

“Gác” mộng mơ, “trực” chờ Tết đến!

 

Hình như Tết vẫn chưa được cấp giấy thông hành qua cổng gác của Quân đoàn 4, mà chúng tớ thì sắp không thể chờ được nữa rồi! Khi mà những giây phút trong AREA 04 chỉ còn tính bằng giờ, gác đêm lại trở thành một khoảng thời gian đặc biệt. Cảm giác như tớ còn đang phải “gác” lại những kỷ niệm của gần một tháng trời với nhiều nuối tiếc, nhưng cũng chứa đầy khoảnh khắc vui vẻ khó quên. Tết đã gần kề, cái hứng thú thức thâu đêm cùng những ván ma sói hay mang chăn gối ra ngủ mỗi lần gác đêm bỗng biến đâu mất. Giờ chúng tớ chỉ muốn ngồi tỉ tê về những ngày sắp tới được về nhà, được quây quần đón năm mới bên người thân ra sao mà thôi. Cơ mà cũng thật lạ, nói nhớ nhà, mong Tết là thế nhưng khi nhận ra mình sắp sửa phải rời xa chốn quân sự đầy kỷ niệm này, tớ bất giác cảm thấy tiếc nuối. Lúc bắt đầu, tưởng chừng như đây sẽ là một chuyến hành trình gian truân dài đằng đẵng, nhưng cuối cùng điều gian truân nhất lại là khi phải nói lời chia xa. Thôi thì tạm gác lại những mơ mộng về một năm mới sắp tới ha? Tết ơi, chờ thêm một chút nữa, để tớ cất hết những ký ức của AREA 04 vào tim đã, có được không?

(Visited 258 times, 1 visits today)

0