Written by 8:54 pm Tin tức

Không tựa

Ả nhăn mặt nhìn ra sau. Tên bấm còi chửi bới, nhìn ả, rồi rồ ga chạy mất.
Ả muốn vo Sài Gòn lại một đống, ném vào thùng thiếc, đốt cho cháy tro. Tạt vào một đống nước, để đám tro không về trời được.

Lưng chừng độ bốn tháng trước, khi ta còn được gọi ả là nàng, nàng hãy còn ngây thơ lắm! Đôi mắt trong veo niềm tin, cùng vẻ kiêu ngạo của những kẻ chập chững lớn. Sài Gòn luôn hát bên tai nàng một bài thánh ca. Âm vang đẹp đẽ, lấp lánh và kiêu sa, dụ hoặc nàng phải tin, luôn tin, như thể một tín đồ ngoan đạo. Đó là một giấc mơ mà tiềm thức không lúc nào thôi nhắc nhở, đó là một chuyến đi mà thân thể không lúc nào thôi mong chờ. Nàng nhấc gót rời xa đài các, từ bỏ quê hương, băng qua nhiều cánh đồng và bao la dòng sông, chỉ để hiện thực hóa tâm tưởng, với tay chạm đến bầu trời mới, mà nàng nghĩ, ngọc ngà hơn bầu trời cũ. Sài Gòn vẫn đẹp, vẫn lấp lánh, vẫn kiêu sa.

Ả chán ghét những trưa mười hai giờ ở Sài Gòn. Nóng, đông cứng người và xe, và khói xe và bụi. Những khuôn mặt nhăn nhó, âm thanh hỗn độn, tựa một nồi cám đặc sệt, tanh tưởi, chướng mắt. Ngã tư, đèn đỏ! Ả bất chợt thở một hơi thật dài, tưởng có ai trói chân ả treo giữa thành phố. Mà ả mặc kệ. Kệ cả tấm thân, kệ cả ánh nhìn. Ả đã gắng sức chạy thật nhanh, để vượt mặt quá khứ, cuối cùng, lại phải đơn chiếc chếnh choáng với hiện tại. Trở về những đêm phòng không, có ai đang lột trần, cấu xé rồi nhai ngấu nghiến. Ả cùng cực chống chọi với những cái nuốt chửng nửa vời, giữa sống và chết, giữa bấu víu và bỏ lạc. Nằm đó, dù cố vùng vẫy, vẫn thấy mình đang rơi, một khoảng không xa lạ lạnh giấc tàn khốc, chìm sâu xuống, không thở được. Trong mơ màng choáng ngợp, ả nhớ lại gương mặt người. Những gương mặt người gặp ở ngã tư, đèn đỏ, mười hai giờ trưa. Mắt người lạnh đông, bâng quơ nhếch nhếch môi. Có khi lúc này mà không chết, thì họ cũng sẽ xé xác ả ra, vụn vỡ từng mảnh, đem nàng thơ cười hiền vẽ thành khối lấm lem mờ nhạt, đem vọng tưởng một thời quăng nơi đường phố. Chờ khi triều cường lên, lôi tuột vọng tưởng xuống cống đen. Vậy mà cứ phải dấu nhẹm sợ hãi đi, giả cho đôi mắt lạnh đông, để nhìn còn giống người.

Trở về những đêm phòng không, có ai đang lột trần, cấu xé rồi nhai ngấu nghiến. Ả cùng cực chống chọi với những cái nuốt chửng nửa vời, giữa sống và chết, giữa bấu víu và bỏ lạc.

Có một đoạn, ả vẫn còn mang trong mình tâm thế bất phục lắm! Hiên ngang lớn tiếng, đem tất cả nhiệt huyết và cuồng vọng làm vũ khí, tham vọng đối nghịch cuộc đời. Kẻ chập chững lớn, tưởng mình đã lớn, lao nhanh về phía bão, mà khi sóng gió cuốn lấy thân thể, linh hồn lại quá yếu ớt để có thể cầm gian khổ ném đi xa. Vất vưởng chờ gian khổ cầm ả lên. Không ném đi xa, thả giữa mắt bão. Ngày qua đi, đã trả lại ả thân xác hanh hao, cho ả thấy những cơn mưa lay lắt ngoài hiên gác nhỏ, kể ả nghe những giấc mơ rực rỡ buộc phải xóa gạt, hồi ả lại những hiện thực hằn học buộc phải hoàn thành. Mớ khát khao tinh khôi thuở đầu, giờ ở lại chỉ nhằm trêu ngươi, dằn vặt. Cho ả thêm chút tiêu điều, chút cằn cỗi. Ả không rõ “thép” của Ostrovsky đã được “tôi” như thế nào, nhưng, có lẽ cũng chỉ vậy thôi.

Như nỗi thất vọng F. Scott Fitzgerald phải nếm trải khi thế chiến I kết thúc, như “giấc mơ Mỹ” gói gọn trong ánh sáng xanh cuối bến tàu, Sài Gòn trong ả là những phơi bày đầy phù phiếm lòe loẹt, hết thơ thẩn văn chương, hết hiền lành nhân hậu. Hoang tàn đến mức không biết sửa sang từ đâu, để gắng gượng hay buông bỏ. Những mảng nhộn nhịp của thành phố, những mảng chật vật của đời người, ả cũng cố nín lặng để nghe tiếng trăng reo vang vang, nghe tiếng châu báu vỡ lỡ, mà bất giác vẫn bật ra lời thở than. Ả cũng chỉ là kẻ dại dột dấu vàng rơi trong vạt áo, cũng hoài tham lam và ích kỉ như bao kẻ đi đi về về trong phồn hoa đô thị, chẳng còn vốn liếng gì để lấy làm cao sang, kiêu ngạo. Người mơ đã bị mời ra khỏi vườn mơ. Vì mộng đã tàn, và lòng thôi trong trẻo.


Ả cũng chỉ là kẻ dại dột dấu vàng rơi trong vạt áo, cũng hoài tham lam và ích kỉ như bao kẻ đi đi về về trong phồn hoa đô thị, chẳng còn vốn liếng gì để lấy làm cao sang, kiêu ngạo

Ả thật, không dám đổ đống tội lỗi dưới chân đời. Chỉ là những ngày rất mới, ả phải ngã đến ngỡ ngàng. Loay hoay không tìm được chút trời chiều mong mỏi, bàng hoàng quên mất tĩnh lặng an yên, chỉ còn biết đến một tấm lòng thiếu nữ thoát xác từ trăm mối bộn bề, để trả về một ả cằn cỗi nhưng trưởng thành. Đó là cái giá của trưởng thành. Và thép phải được nung qua lửa.

Ả không chắc. Ngày thì luôn mới, mới đến bất ngờ. Chẳng qua còn chút hơi tàn, hiện tại, lại muốn đem ra cược. Cá cược thêm một lần, hi vọng thêm một lần. Rằng vũng bùn nhơ nhớp đang kéo ả xuống vô cùng, một ngày sẽ trở thành một vũng trăng yên ả, thứ chất lỏng dồn nén ở ngực là mảnh hồn còn chất bóng mơ, chùng chình trong dạ dày là yêu đương vây phủ bởi trăm dây quyến luyến, làm bằng êm dịu, làm bằng minh nhiên . Dỗ ngon dỗ ngọt thể xác gầy guốc và linh hồn hao mòn của ả bằng chút thanh danh gom góp từ những trận chiến không hồi kết. Cá cược một ngày, ả sẽ phải cúi mình cảm ơn xứ sở này, cảm ơn Sài Gòn, như một kẻ đã lớn!

Hoặc chăng, lại thêm một con bạc trắng tay, thoi thóp giữa thành phố.

Sài Gòn vẫn đẹp, vẫn lấp lánh, vẫn kiêu sa…

Thảo Nhi

(Visited 75 times, 1 visits today)
Close

0